Em hãy chọn đoạn văn thích hợp điền vào chỗ chấm để hoàn thành bài văn kể chuyện về một việc tốt em đã làm :
1. Tuần trước, trường em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt: nhặt được của rơi, trả lại cho người bị mất. Trưa thứ năm, trên đường đi học về, qua quãng đường vắng, em nhìn thấy một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chậm chậm, vừa đưa mắt ngó chừng xem ai là chủ nhân của nó.
2. (...)
3. Bao câu hỏi hiện lên trong đầu. Em đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Không ai chú ý tới em. Em nghĩ là trả hay không trả? Nếu mình không trả, có ai biết đâu mà trách? Có tiền, mình sẽ mua truyện tranh này, mua quần áo mới này và mua những đồ chơi mà mình ao ước từ lâu. Tưởng tượng đến lúc ấy, em thích lắm, bước chân như nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn.
4. Nhưng tiếng thầy Hiệu trưởng trong buổi lễ phát động thi đua như văng vẳng đâu đây: Các em hãy ghi nhớ Năm điều Bác Hổ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi…
5. Sau một lúc suy nghĩ, em quyết định mang cái túi đó lên công an phường nhờ các chú công an tìm giúp chủ nhân của chiếc túi để trả lại. Em cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm và hạnh phúc khi đã làm được một việc tốt.

A.

Một lúc sau, vẫn không thấy người tìm kiếm. Em đoán người đánh rơi đã đi xa hoặc không biết rằng mình đã đánh rơi. Nếu biết, chắc giờ này người ấy đang loay hoay tìm kiếm. Ai nhỉ? Một bác cán bộ hay một chú công nhân, một anh bộ đội? Trong chiếc túi này đựng những gì? Tài liệu, giấy tờ hay tiền bạc?

B.

Mỗi khi nghe tiếng trống, lòng em bỗng rộn ràng. Tiếng trống giúp thầy và trò trong nhà trường thực hiện đúng giờ giấc của buổi học. Trống là hiệu lệnh điều khiển các hoạt động của chúng em. Trống thắp sáng từng nụ cười rạng rỡ của chúng em ở dưới mái trường.

C.

Bà nội là người luôn dạy em điều hay, lẽ phải. Tuy bây giờ bà không ở cạnh em nữa, nhưng em vẫn nhớ như in những lời dạy của bà, làm người phải sống có nhân, có nghĩa, biết trước, biết sau, như vậy mới được nhiều người yêu mến.

D.

Con đường quen thuộc ấy đã chứng kiến biết bao những kỉ niệm vui buồn thời ấu thơ của em. Đó là ngày đầu tiên em đi học, mẹ dắt tay em đi trên con đường này, là những ngày tháng rong chơi của tuổi nhỏ, là những lúc bè bạn nắm tay nhau chạy nhảy trên con đường làng...

Đáp án và lời giải
Đáp án:A

Bạn có muốn?

Xem thêm các đề thi trắc nghiệm khác

Chia sẻ

Một số câu hỏi khác có thể bạn quan tâm.