Bài thơ Việt Bắc mang dáng dấp hình thức lối đối đáp "ta - mình" của ca dao. Theo em, việc sử dụng hai từ này trong bài thơ như thế nào?
Sử dụng phá cách, "mình" cũng là "ta", "ta" cũng là "mình".
Sử dụng theo mô típ quen thuộc trong ca dao, "mình" là người thương, "ta" là chủ thể trữ tình.
Sử dụng linh hoạt trong cách thể hiện tình cảm, "mình" là cán bộ miền xuôi, "ta" là nhân dân Việt Bắc.
Sử dụng khá linh hoạt, "mình" có khi là người cán bộ miền xuôi, "ta" là nhân dân Việt Bắc, cũng có khi "ta" là người đi, "mình" là kẻ ở, có khi lại là sự phân thân tự vấn của người đi để đáp lại nghĩa tình sâu nặng của kẻ ở.
Sử dụng khá linh hoạt, "mình" có khi là người cán bộ miền xuôi, "ta" là nhân dân Việt Bắc, cũng có khi "ta" là người đi, "mình" là kẻ ở, có khi lại là sự phân thân tự vấn của người đi để đáp lại nghĩa tình sâu nặng của kẻ ở.