De minh hoa thptqg nam 2017 mon van de so 49 file word co loi giai

WORD 9 0.096Mb

De minh hoa thptqg nam 2017 mon van de so 49 file word co loi giai là tài liệu môn Văn Học trong chương trình Lớp 12 được cungthi.vn tổng hợp và biên soạn. Tạo nguồn tài liệu giúp các bạn trong việc ôn tập

Những địa chỉ uy tín để bạn mua sách


Nội dung tóm tắt

ĐỀ SỐ 49 Phần I. Đọc - hiểu (3 điểm) Đọc đoạn trích sau và thực hiện các yêu cầu: Tôi chỉ quan niệm được một cách đi ngao du thú vị hơn đi ngựa: đó là đi bộ. Ta ưa đi lúc nào thì đi, ta thích dừng lúc nào thì dừng, ta muốn hoạt động nhiều ít thế nào là tuỳ. Ta quan sát khắp nơi; ta quay sang phải, sang trái; ta xem xét tất cả những gì thấy hay hay; ta dừng lại ở tất cả mọi khía cạnh. Tôi nhìn thấy một dòng sông ư, tôi đi men theo sông; một khu rừng rậm ư, tôi đi vào dưới bóng cây; một hang động ư, tôi đến tham quan; một mỏ đá ư, tôi xem xét các khoáng sản. Bất cứ đâu tôi ưa thích, tôi lưu lại đấy. He lúc nào tôi thay chán, tôi bỏ đi luôn. Tôi chẳng phụ thuộc vào những con ngựa hay gã phu trạm. Tôi chẳng cần chọn những lối đi có sẵn hay những con đường thuận tiện; tôi đi qua bất cứ nơi nào con người có thể đi qua; tôi xem tất cả những gì mà con người có thể xem; và, chỉ phụ thuộc vào bản thân tôi, tôi hưởng thụ tất cả sự tự do mà con người có thể hưởng thụ. Nếu do thời tiết xấu không đi bộ được và thay chán rồi, lúc đó tôi đi ngựa. (Đi bộ ngao du, trích Emin hay về giáo dục, Ru-xô, Pari, 1958) Câu 1. Xác định ngôi kể và giá trị của nó trong việc biểu đạt nội dung chính của đoạn trích. Câu 2. Phép liên kết của đoạn trích là những phép liên kết gì? Câu 3. Phân tích ngắn gọn tư tưởng chủ đạo của đoạn trích. Câu 4. Trong khoảng 5-7 dòng, trình bày suy nghĩ của anh (chị) về vai trò của việc tạo lập thói quen tích cực đối với mỗi con người trong cuộc sống. Phần II. Làm văn (7 điểm) Câu 1 (2 điểm): Trước thảm họa, số phận con người đều như nhau. Bằng đoạn văn khoảng 200 từ, trình bày suy nghĩ của anh/ chị về vấn đề trách nhiệm của mỗi con người trước thảm họa. Câu 2 (5 điểm): Phân tích hình tượng sóng trong bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh. Anh(chị) cảm nhận được gì về vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong tình yêu qua hình tượng này. GỢI Ý LÀM BÀI (Kèm audio CD) Phần I. Đọc — hiểu (3 điểm) Câu 1. Đoạn trích được viết ở ngôi thứ nhất, người kể xưng “tôi” và “ta”. Giá trị của ngôi kể: Đoạn trích trở nên chân thực và đáng tin cậy hơn bởi Người trải nghiệm là chính tác giả. Nhà văn như kể câu chuyện của mình, tâm sự một cách chân tình và mộc mạc như chia sẻ chính trải nghiệm của bản thân về việc được kể. Câu 2. Đoạn trích được sử dụng hai phép liên kết chính: - Phép lặp: Từ “ta” và “tôi” được lặp đi lặp lại trong đoạn trích để liên kết nội dung của đoạn trích là lời chia sẻ và tâm sự về sở thích đi bộ và những trải nghiệm thú vị từ việc đi bộ ngao du của tác giả. về cụ thể những lần lặp lại như sau: Tôi chỉ quan niệm được một cách đi ngao du thú vị hơn đi ngựa: đó là đi bộ. Ta ưa đi lúc nào thì đi, ta thích dừng lúc nào thì dùng, ta muốn hoạt động nhiều ít thế nào là tuỳ. Ta quan sát khắp nơi; ta quay sang phải, sang trái; ta xem xét tất cả những gì thấy hay hay; ta dừng lại ở tất cả mọi khía cạnh. Tôi nhìn thấy một dòng sông u: tôi đi men theo sông; một khu rừng rậm ư, tôi đi vào dưới bóng cây; một hang động ư, tôi đến tham quan; một mỏ đá ư, tôi xem xét các khoáng sản. Bất cứ đâu tôi ưa thích, tôi lưu lại đấy. Hễ lúc nào tôi thấy chán, tôi bỏ đi luôn. Tôi chẳng phụ thuộc vào những con ngựa hay gã phu trạm. Tôi chẳng cần chọn những lối đi có sẵn hay những con đường thuận tiện; tôi đi qua bất cứ nơi nào con người có thế đi qua; tôi xem tất cả những gì mà con người có thể xem; và, chi phụ thuộc vào bản thân tôi, tôi hường thụ tất cả sự tự do mà con người có thể hưởng thụ. Nếu do thời tiết xấu không đi bộ được và thấy chán rồi, lúc đó tôi đi ngựa. - Phép liên tưởng: Nhà văn sử dụng trường liên tưởng về thú đi bộ để liên kết nội dung đoạn trích nói về điều này. (học sinh tự chỉ ra) Câu 3. Đoạn trích là sự thể nghiệm của nhà văn về thú đi bộ ngao du — một cách ngao du đầy phóng khoáng và tự do cho mỗi người. Đi bộ là cách mà con người được phép thoải mái đến và đi ở bất cứ nơi đâu mà ít phụ thuộc nhất: Ta ưa đi lúc nào thì đi, ta thích dìm lúc nào thì dìm, ta muốn hoạt động nhiều ít thế nào là tuỳ. Ta quan sát khắp nơi; ta quay sang phải, sang trái; ta xem xét tất cả những gì thấy hay hay; ta dừng lại ở tất cả mọi khía cạnh. Tôi nhìn thấy một dòng sông ư, tôi đi men theo sông; một khu rừng rậm ư, tôi đi vào dưới bóng cây; một hang động ư, tôi đến tham quan; một mỏ đá ư, tôi xem xét các khoáng sản. Bất cứ đâu tôi ưa thích, tôi lưu lại đay. Đi bộ là cách để con người đến những địa điểm mình muốn mà không phụ thuộc vào bất cứ một yếu tố nào, chính vì thế đem lại cho mỗi người sự thoải mái, không câu nệ hay phụ thuộc. Tác giả khẳng định, nếu đi bộ thì hễ lúc nào tôi thấy chán, tôi bò đi luôn. Tôi chẳng phụ thuộc vào những con ngựa hay gã phu trạm. Tôi chẳng cần chọn những lối đi có săn hay những con đưỏng thuận tiện; tôi đi qua bất cứ nơi nào con người có thể đi qua; tôi xem tất cả những gì mà con người có thể xem; và, chỉ phụ thuộc vào bản thân tôi, tôi hưởng thụ tất cả sự tự do mà con người có thể hưởng thụ, điều đó có nghĩa là đi bộ là một cách thức ngao du đầy thú vị cho những ai yêu thích trải nghiệm. Nhà văn cũng nêu ra giả đị