Trong mặt phẳng với hệ tọa độ Oxy, ta xét phép biến hình F biến điểm M(x; y) thành điểm M’(x’; y’) định bởi: , trong đó a và b là các hằng số.
Trong các mệnh đề sau, mệnh đề sai là
Trong các mệnh đề sau, mệnh đề sai là
F biến gốc tọa độ O thành điểm A(a; b).
F biến điểm I(-b; a) thành gôc tọa độ O.
F là một phép biến hình không có gì đặc sắc.
F là một phép dời hình.
Ta thấy ngay hai mệnh đề "F biến gốc tọa độ O thành điểm A(a; b)" và "F biến điểm I(-b; a) thành gôc tọa độ O" đều đúng.
Gọi M(α; β) và N(u; v) là hai điểm bất kì; M’(α'; β') và N’(u’; v’) là các ảnh của M, N qua phép biến hình F.
Từ giả thiết ta có:
Do đó: (M’N’)2 = [(-v + a) - (-β + a]2 + [(u + b) - (α + b)]2
(M’N’)2 = (β - v)2 + (u - α)2 = (u - α)2 + (v - β)2 = MN2
Suy ra: M’N’ = MN
Vậy F là một phép dời hình.
Suy ra khẳng định "F là một phép biến hình không có gì đặc sắc" sai.